Quân khu 7 Online

Đến với bài thơ hay

Thứ tư, 03/05/2017, 16:30 (GMT+7)
4985 lượt xem

Vần thơ thanh lọc tâm hồn

 
Li th c may
 
Làm sao quên đưc tui thơ
Tui vàng, tui ngc - tôi ng li ai
 
Thu y tôi mi lên mưi
Còn em lên by, theo tôi c ngày
Qun em dt kín c may
Áo tôi đt cúc, mc dây tím bm
Tui thơ chân đt đu trn
T trong lm láp em thm ln lên
Thế ri xinh đp là em
Em ra tnh hc em quên mt ngưi
Cái hôm ngh Tết va ri
Em tôi áo chn, em tôi qun bò
Gp tôi, em hi hng h
“Anh chưa ly v, còn ch đi ai?”
Em đi đ li chui cưi
Trong tôi v mt khong tri pha lê
 
Trăng vàng đêm y, b đê
Có ngưi ngi g li th c may...
Phạm Công Trứ
 
 

(QK7 Online) - Phạm Công Trứ tự nhận mình là “quê mùa”- gã nhà quê ở phố, thơ ông mộc mạc, hồn nhiên, chân thật như chính con người mình. Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê ven biển Hải Hậu, Nam Định, Phạm Công Trứ gắn bó với làng quê bằng một tình yêu giản dị mà sâu sắc. Trong thơ ông luôn ám ảnh hình bóng quê nhà với lũy tre, cánh đồng, rơm rạ, ông chủ trương quay về khơi tiếp cái mạch hồn quê, cái phong vị mà ông rất yêu trong thơ Nguyễn Bính. Và người ta nhớ đến Phạm Công Trứ là nhớ đến bài thơ Li th c may, một bài thơ đã giúp ông “định danh” trong làng văn chương đa sắc màu hiện nay. Không phải thi sĩ nào cũng có cái may mắn ấy trong những buổi đầu cầm bút. Có người đã nhận xét về ông như thế này: “Nếu ví mi thi sĩ là mt loài hoa, không làm no nhưng có th làm đp cho đi, thì Phm Công Tr là mt bông hoa go “Tháng ba môi hng cưi toét”. Hoa go tht quê, tht khe”.
Bài thơ Li th c may của Phạm Công Trứ với một mẩu kí ức tuổi thơ, một mối tình thơ đã khơi dậy niềm rưng rưng xúc động đối với những tâm hồn đồng cảm. Những câu thơ như những nỗi niềm, sự hụt hẫng bâng khuâng, rất đẹp, rất tình, rất thơ khắc khoải đến nao lòng. Câu thơ mở đầu thốt lên đầy tiếc nuối: “Làm sao quên đưc tui thơ”, vâng! ai cũng có một “miền kí ức” của riêng mình, là cái thời vô tư, hồn nhiên nhất, trong sáng nhất, là thời “tui vàng tui ngc”. Và mỗi khi nhớ về miền kí ức ấy thì những kỉ niệm ùa về tươi mới sống động như đang diễn ra trước mắt vậy. Phạm Công Trứ đã kể về kí ức của mình với nhân vật “tôi” và “em”: “Thu y tôi mi lên mưi/ Còn em lên by, theo tôi c ngày/ Qun em dt kín c may/ Áo tôi đt cúc, mc dây tím bm”, đó là cả một miền kí ức tươi đẹp khi “tôi” và “em” chưa vướng bận những xô bồ của cuộc đời đầy bon chen danh lợi. Lời thơ giản dị, mộc mạc gợi về một khung trời tuổi thơ thật đẹp biết bao. Nhưng ai cũng phải lớn lên, “tôi” và “em” không còn là những đứa trẻ: “Thế ri xinh đp là em/ Em ra tnh hc em quên mt ngưi/ Cái hôm ngh  tết va ri/ Em tôi áo chn em tôi qun bò”. Có gì đó như sự ngậm ngùi oán thán trước sự thay đổi của em khi lớn lên, em không còn là cô bé hồn nhiên vô tư chạy theo tôi ngày nào. Cái chất nhà quê giản dị mộc mạc ở cô bé quê khi xưa đã bị “đô thị hóa” từ cách ăn mặc đến cái sự “vô tình” hay “vô tâm” của em khi: “Gp tôi, em hi hng h/”Anh chưa ly v, còn ch đi ai?”. Ngỡ ngàng và xa xót bởi đối với “tôi”- “em” luôn là những kí ức tươi đẹp “tôi” luôn gìn giữ nâng niu. Còn “em” dường như chẳng còn đọng lại chút gì kí ức về “tôi”, gặp lại nhau mà cứ dửng dưng như những người qua đường hỏi thăm nhau cho có.
Em hỏi, em cười, rồi em đi, để lại “tôi” với cõi hồn tan nát: “Em đi đ li chui cưi/ Trong tôi v mt khong tri pha lê”. Đây được xem là một trong những câu thơ hay nhất trong thơ lục bát Việt, hình ảnh thơ đẹp và tài hoa. Cái khoảng trời pha lê trong trẻo, tinh khiết lưu giữ hình bóng “em” được “tôi” nâng niu tôn thờ bỗng vỡ vụn trong niềm nhói buốt xót xa. “Em” đã bay theo tiếng gọi đầy cám dỗ của chốn phồn hoa đô hội. Chỉ còn lại nhân vật “tôi” bơ vơ một mình, đêm ấy, trên bờ đê, ngồi gỡ những bông cỏ may vương vấn bám dính: “Trăng vàng đêm y b đê/ Có ai ngi g li th c may”. Bông cỏ may nhỏ bé không hương không sắc ấy đã trở thành nhân chứng cho cuộc tình tan vỡ. Nhưng làm sao có thể trách được “em” khi cả hai chưa từng một lời hẹn ước, chỉ là “tôi” mộng mơ, tự găm lời đùa giỡn vu vơ vào trái tim mình, bấu víu vào những hi vọng mơ hồ. Lời thề là ảo nhưng nỗi đau trong “tôi” là có thật, nỗi đau của một mối tình đơn phương trẻ thơ vẫn còn vương vấn mãi trong đời để mỗi khi nhớ về lại khiến hồn người nao nao tiếc nuối.
Tứ thơ của Li th c may không mới, mỗi khi đọc bài thơ này người đọc lập tức liên tưởng đến những vần thơ “Chân quê” của thi sĩ Nguyễn Bính. Cả hai bài thơ đều là sự hoài niệm về cái “ngày xửa ngày xưa”, là sự chua xót ngỡ ngàng hờn ghen trách móc của người con trai trước sự đổi thay của người con gái từ quê ra tỉnh. Ấy thế nhưng Phạm Công Trứ vẫn ghi được dấu ấn riêng của mình trong lòng độc giả với những vần thơ buồn buồn, man mác, dịu êm. Và hình ảnh bông cỏ may trong thơ ông trở thành biểu tượng của nỗi đau khát vọng tuổi thơ cũng là nỗi đau của mối tình đầu tan vỡ. Sở dĩ người ta yêu thích Li th c may bởi đó là những vần thơ “thanh lọc tâm hồn” giữa vòng xoay của cuộc đời bận rộn.
H. Anh

Bình luận

Bài viết tương tự:

"Từ bưng biền em tỏa sáng giữa Thủ đô” - Khúc tráng ca về nữ du kích miền Nam

"Từ bưng biền em tỏa sáng giữa Thủ đô” - Khúc tráng ca về nữ du kích miền Nam

20:52 19/08/2025

(QK7 Online) - Đọc bài thơ Từ bưng biền em tỏa sáng giữa Thủ đô của Trần Thái Học, ta như được gặp lại một tượng đài sống động - người nữ du kích miền Nam, biểu tượng của khí phách anh hùng và vẻ đẹp bất khuất của dân tộc. Ngay từ những câu thơ đầu, hình ảnh “súng khoác trên vai, tâm thế sẵn sàng” đã khắc họa tư thế kiêu hùng của người con gái trong khói lửa chiến tranh. Ở đó, vẻ đẹp nữ tính hòa cùng ánh thép can trường, tạo nên sức cuốn hút vừa dịu dàng vừa rực lửa.

Bài ca phụ nữ Việt Nam

Bài ca phụ nữ Việt Nam

10:21 03/03/2023

(QK7 Online) - Bài hát: “Bài ca phụ nữ Việt Nam”, của Nhạc sỹ Nguyễn Văn Tý (1925-2019) đã khắc họa rõ nét hình tượng người phụ nữ Việt Nam qua mọi thời đại. Từ Bà Trưng, Bà Triệu cho đến ngày nay trên mọi mặt trận, từ các mẹ, các chị anh dũng, kiên cường trong chiến tranh trước đây đến các mẹ, các chị hăng say trong xây dựng và bảo vệ đất nước ngày nay, luôn xứng danh với 8 chữ vàng mà Bác Hồ dành tặng vào dịp ngày 8/3/1965 phụ nữ Việt Nam: “Anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang”.

Đưa cơm cho mẹ đi cày: Ca khúc thiếu nhi đi cùng năm tháng

Đưa cơm cho mẹ đi cày: Ca khúc thiếu nhi đi cùng năm tháng

08:59 25/05/2022

(QK7 Online) - Trong cuộc đời sáng tác âm nhạc của mình, nhạc sĩ Hàn Ngọc Bích (1940 - 2015), có những ca khúc gắn bó với tuổi thơ của nhiều thế hệ, mà tiêu biểu trong số đó phải kể đến “Đưa cơm cho mẹ đi cày”. Ca khúc được ông sáng tác năm 1966, khi đất nước còn đang chia cắt hai miền, miền Bắc là hậu phương lớn cung cấp sức người, sức của cho tiền tuyến miền Nam đánh giặc giải phóng quê hương.

TIN XEM NHIỀU:

TIN MỚI:

DƯ LUẬN QUAN TÂM:

Quân khu 7 Online

Theo dõi chúng tôi tại:

Cơ quan chủ quản: Bộ Tư lệnh Quân khu 7

Giấy phép số 486/GP-BTTTT ngày 28/07/2021

© Báo Quân khu 7 điện tử giữ bản quyền nội dung trên website này.

Tòa soạn: 17/12 Hồ Văn Huê, phường Đức Nhuận, TP. Hồ Chí Minh

Tổng Biên tập: Đại tá Nguyễn Văn Bắc

Email: [email protected] | [email protected] | 1