Đã mấy mùa xuân tiễn những người lính trẻ lên đường, vui mừng cảm nhận những đứa con thân yêu lần lượt bước tiếp con đường của cha, anh lên đường nhập ngũ. Nhớ lại mùa xuân ấy, khi ta lên đường, mẹ ta rưng rưng câu dặn dò: “Cố gắng làm sao cho xứng đáng nghe con!”. Mẹ kính yêu ơi! Con hiểu vì sao mẹ mong con mình xứng đáng bằng cái nghề binh lửa, bởi “đời thì rất thích hoa hồng”, mà “kẻ thù buộc ta ôm cây súng”. Ngày ấy ta đi nào nói hết gian lao nguy hiểm, cánh sao trên đầu chói ngời một niềm tin cháy bỏng. Niềm tin ấy ta thường hứa với mẹ. Rằng mẹ ơi! Con luôn nhớ lời mẹ dặn, hãy yên tâm ngày hết giặc con về!
Ngày ta về trong đoàn quân chiến thắng, đất nước rực rỡ cờ hoa, “Tổ quốc tôi chưa đẹp thế bao giờ”. Vừa bước ra từ đạn bom khốc liệt, ta hít thở dập dồn hương đồng gió nội, bù lại những tháng năm nhớ đến nao lòng. Nếu có ai hỏi ta kỷ niệm nào sâu sắc nhất, đó chính là lần đầu tiên được ngắm nhìn đất nước thanh bình. Những người lính chiến thắng mà bình dị làm sao, đôi dép cao su đã qua bao mùa chiến dịch, đất ba-zan còn nhét đầy trong vết cắt của đá tai mèo, chiếc mũ vải mềm mại, hiền lành pha chút dễ thương trước gió xuân, đầu ngẩng cao dưới bầu trời quê, thấy cái gì cũng yêu da diết…
Đến lượt các con ta, những người đồng chí trẻ lần lượt lên đường, mỗi lần tiễn con kỷ niệm lại tiếp tục trào lên, trở về cùng ta lời dặn trước mùa xuân năm nào của mẹ. Con yêu quý! Cũng như bà ngày trước, đâu phải sinh cha ra để cho vào đời cùng cây súng nhưng trước họa xâm lăng, cha cầm súng là để giành lại non sông. Ngày nay đất nước thanh bình nhưng đã quyết giành thì càng quyết giữ. Ông cha ta đã trải qua nhiều hy sinh gian khổ mới có ngày hôm nay, càng quý trọng giá trị của độc lập tự do, chúng ta càng quyết tâm giữ gìn và không ngừng kiến thiết để đất nước ta ngày thêm đẹp giàu, vững mạnh. Cả dân tộc này con tiếp bước cha, em tiếp bước anh, đội ngũ trẻ trung, điệp trùng trên mặt trận giữ nước. Trong chiến tranh biết bao tấm gương đã trở nên bất tử cùng sông núi. Nay, thức canh cho từng tấc đất biên cương, cho bầu trời, mặt biển, hải đảo của Tổ quốc bình yên. Trong bão lũ thiên tai tình cá nước quân dân càng gắn bó máu thịt, bao tấm gương đã quên mình vì cuộc sống của nhân dân… Và, máu vẫn đổ giữa thời bình. Vinh quang Tổ quốc ta, tự hào dân tộc ta có những người con trung hiếu, người chiến sĩ cách mạng, bộ đội Cụ Hồ - đứa con chung của mọi gia đình Việt Nam.
Trước mùa xuân mới, các con ta lại lên đường, những cánh sao lấp lánh giữa đoàn quân trùng điệp. Lời mẹ dặn năm nào lại vọng về bên ta tha thiết, rành rọt, tươi nguyên… Đó cũng là tất cả những gì ta muốn gửi tới các con thân yêu, những người đồng chí chung khúc quân hành.