dù cuộc sống chẳng dễ dàng là mấy
đôi lúc mệt nhoài có làm anh chán ngấy
anh cũng đừng buồn,
em sẽ mãi ở đây!
Công việc, bạn bè hay có lúc uống say
chỉ cần anh nhớ về ôm em mà ngủ
ngôi nhà nhỏ thôi,
tình yêu nhiều là đủ
góc bếp nhỏ thôi,
miễn ấm áp quanh năm!
Anh đừng giận hờn khi những lúc quan tâm
mà em nói nhiều hay càu nhàu, bực bội
đừng bỏ mặc em mỗi khi em hờn dỗi
bởi em thương nhiều nên nông nổi thế thôi!
Cuộc đời sau này dù nhiều những buồn vui
dù nhiều tiếng cười hay những lần bật khóc
dù là ấm êm hay đôi lần khó nhọc
anh cũng đừng buồn vì em mãi thương anh!
Sau này cho dù mình bạc mái tóc xanh
cái cây em trồng sắp trăm lần thay lá
em vẫn ở đây, anh đừng lo gì cả
dù chúng mình già thì em vẫn thương anh!
– September Rain –
Mở đầu bài thơ là lời tâm tình, thủ thỉ của người con gái, đã tạo cho người nghe một cảm giác thật nhẹ nhàng,êm ái. Dù cuộc sống ngoài kia “chẳng dễ dàng là mấy” hay đôi lần khó nhọc thì “anh cũng đừng buồn/ em sẽ mãi ở đây!”, sẽ mãi là hậu phương vững chắc của “anh” vì “em” biết người đàn ông “em” yêu đôi khi có những phút giây yếu đuối không ngờ hay những lúc chán nản thì vẫn có em chờ. Lời thơ nhẹ nhàng nhưng tinh tế thể hiện hết ý tình của cô gái, là lời nhắn gửi tới người mình thương yêu. Đôi khi viết về những điều thân thuộc lại khó, càng khó hơn khi viết về tình yêu đôi lứa, không phải tình yêu của chúng ta không đủ lớn mà lẽ thường tình yêu là thứ khó diễn tả được thành lời.
Thế giới ngoài kia vội vã, xô bồ, nhưng giữa 7 tỉ người chúng ta vẫn nhận ra nhau, tình yêu là thế luôn làm nên điều kì diệu.Tình yêu đôi khi thật đơn giản, bình dị, một ngôi nhà nhỏ nhưng rộn rã tiếng cười, một căn bếp nhỏ nhưng “ấm áp quanh năm”, “Em có ước gì đâu/ Một ngôi nhà bão dừng sau cánh cửa/ Những ưu tư muộn phiền tạm thời bỏ lại/ Bên trong chỉ có ấm áp và Anh”( Sưu tầm). Người con gái khi yêu đôi khi họ thật trẻ con, có những lúc giận hờn vô cớ, lúc cau có đến khó hiểu bởi vậy mà đàn ông thường ví họ thất thường như thời tiết, nhiều khi thật khó để chiều chuộng nhưng sau tất cả họ chỉ cần người đàn ông ấy kiên nhẫn với mình một chút, hiểu mình một chút “đừng bỏ mặc em mỗi khi em hờn dỗi/ bởi em thương nhiều nên nông nổi thế thôi”.
Khi yêu ai cũng mong một đời trọn vẹn, yên an, cũng mong đi cùng nhau qua tuổi thanh xuân, rằng sẽ nắm tay nhau đến hơi thở cuối cùng. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không phải là dòng sông phẳng lặng, nó có đủ màu sắc, đủ những nốt thăng trầm, hạnh phúc có, đau khổ có nhưng người con gái vẫn muốn người đàn ông ấy đặt niềm tin ở lòng thủy chung son sắt, dù khó khăn hay nhiều lần bật khóc thì “anh cũng đừng buồn vì em mãi thương anh!”.
Tuổi trẻ rồi sẽ đi qua, “cái cây em trồng sắp trăm lần thay lá”, xuân-hạ-thu-đông rồi cũng nối tiếp nhau chuyển mùa thì tình yêu của đôi lứa vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, lời hứa về một đời “đầu bạc, răng long” thì “em” vẫn nhớ, vẫn giữ : “Dù chúng mình già thì em vẫn thương anh!”
“Thương anh” là tất thảy nỗi lòng của người con gái, thơ hay chính là “Thơ phát khởi tự trong lòng người ta”( Lê Qúy Đôn). Bởi lẽ vậy mà thơ của “September Rain” dễ đi vào lòng của người đọc. Ngôn từ tự nhiên, mộc mạc, ý thơ đầy ắp tình cảm của người con gái, chính sự tự nhiên, dung dị, và quá đỗi đời thường ấy đã đưa đến những rung cảm đạt đến độ thăng hoa.