Ngày ấy, trên chuyến xe buýt về thành phố thăm gia đình một người đồng đội, cơ duyên nào đã khiến anh ngồi cùng băng ghế với một cô gái trẻ. Lõm bõm qua điện thoại, Dương chắc chắn cô là người cùng huyện đang học đại học trên tỉnh. Trái tim anh nhân viên cơ yếu tưng bừng thu phát trước ánh mắt dịu dàng, ý tứ của cô sinh viên nhưng nhà người đồng đội của anh đã gần tới. Anh lính nhà giàn hàng ngày quen chịu đựng nắng mưa, sóng gió giữa biển khơi, chúi đầu vào những tín hiệu... Bằng cách nào để tiếp cận, làm quen với cô gái vừa gặp? đây là tình huống phức tạp ngoại lệ đối với anh. Dương đánh liều bắt chuyện. Em ở xã nào? em học năm thứ mấy rồi? vì quá bất ngờ cô chỉ cười mà chẳng nói được câu gì. Dương tiếp tục, anh là bộ đội Hải quân ở biển xa về quê nghỉ phép, em vui lòng cho anh xin số điện thoại, trái đất xoay tròn, biết đâu rồi mình sẽ gặp lại nhau. Nể lời người lính, Hương đắn đo rồi đọc số điện thoại cho anh. Vừa lúc xe buýt đến điểm dừng, Dương vội bước xuống xe nhưng sau đó phát hiện ghi thiếu một số. Anh tìm xe ôm đuổi theo nhưng ô tô đã chạy khá xa. Hình ảnh người con gái trên xe buýt để lại cho anh nỗi nhớ da diết. Anh mong một phép màu cho hai người sớm gặp lại.
Về phép, Dương chưa kịp đi hỏi thăm cô bác nhưng người dì ruột của anh đã hay tin sang chơi và ngỏ ý muốn giới thiệu cho Dương cô cháu họ bên chồng. Bà đã nhiều lần ngắm nghía, muốn xây dựng cho cháu mình. Dương chưa biết trả lời dì ruột thế nào, anh từ tốn bảo, cháu là lính nhà giàn, ai mà lấy tụi cháu là chưa biết phải chờ đợi bao lâu đó dì ạ! Cháu cám ơn dì nhưng xin dì đừng làm khổ người ta nữa. Người dì cố nài, thì cháu đi chơi với dì không được à? thấy dì nhiệt tình, Dương muốn chiều theo để dì vui nhưng lòng anh cứ vấn vương bóng hình người con gái đã gặp trên xe buýt. Vâng, thì cháu đi!
Chiếc xe máy lướt êm trên con đường liên xã, hai bên những thảm lúa đã hươm hươm vàng. Theo lời dì, Dương đưa tay lái vào một con ngõ đầy hoa dâm bụt. Ngôi nhà cấp bốn, nhưng chủ nhân đi vắng…, dì cháu anh ngồi đợi. Phải nửa tiếng sau bố mẹ cô ấy mới từ đồng về, thấy em dâu đưa khách qua chơi ông bà rõ mừng, một hai dì cháu phải ở lại dùng cơm trưa với gia đình, hôm nay chủ nhật tiện có cháu nó về, bà ấy nhờ nó lên chợ huyện mua sắm mấy thứ. Dù ngoài mong đợi nhưng có gì đó khiến Dương cứ bồn chồn, muốn sớm gặp cô cháu của dì mình. Tiếng xe máy mỗi lúc một gần, linh tính làm tim Dương rộn ràng. “Hương nó đã về!”. Đúng là quả đất tròn, một sự bất ngờ làm cả hai không tin ở mắt mình. Cô cháu họ mà người dì giới thiệu cho anh chính là cô sinh viên trên xe buýt hôm trước. Phép màu không còn là mơ ước nữa, Dương vừa mừng vừa bối rối, còn thím cháu cô ấy càng… ngạc nhiên hơn!
Dương kể lại chuyện bắt xe ôm đuổi theo. Anh còn bạo mồm, nào là nhớ nhung trong từng bữa ăn, giấc ngủ, nào là bồi hồi, lưu luyến mỗi khi nhớ đến cô bạn đường… Bố mẹ Hương rất vui, nghe thím nói cháu nó là bộ đội đang công tác ở biển xa là gia đình cảm tình rồi…
Vào một đêm trăng trên cầu phố huyện, ngắm dòng sông Kiến êm ả trôi, hai người nhìn nhau không dấu được lòng mình. Cảm xúc xốn xang, hối thúc Dương nói ra những điều cần nói. Hương ạ! Anh là người lính, lại là lính ở biển xa. Bọn anh quen sống với thực tế và ít có khả năng nói những lời hoa mỹ. Anh yêu em và rất mong em chấp nhận tình yêu của anh. Lần đầu nghe tỏ tình, trái tim Hương rộn ràng: Anh đi ngoài nớ thiếu chi người, em sợ mình không xứng đáng…! Cô thả lửng câu nói khiến tình cảm trong Dương càng dâng lên, nụ hôn của anh lính nhà giàn gắn chặt trên đôi môi xinh tươi của cô sinh viên. Ánh trăng cứ tập trung vào khuôn mặt hai người, toàn thân Hương như có một dòng điện chạy qua, nụ hôn đầu đã đưa vào cô cảm xúc yêu thương, tin cậy. Họ yêu nhau và hứa cùng nhau xây tổ ấm…
Ngày Dương tạm biệt người yêu, Hương bước bên anh chẳng nói được lời nào. Cầm bàn tay nhỏ xinh, dịu mát của Hương, Dương mạnh mẽ thể hiện bản lĩnh của anh lính nhà giàn: Anh ra lần này hai năm nữa mới có phép trở lại, hãy đợi anh em nhé! Làn gió từ biển trườn qua những vú cát đang nhú ra gần ruộng lúa, mang đến cho Dương vị mặn mòi quen thuộc, làm anh nhớ đến đồng đội ngoài biển khơi. Ngồi bên nhau bên quốc lộ ngã ba phố huyện, Hương để những giọt nước mắt tự lăn dưới làn mi mọng. Dương xếp gọn chiếc mùi xoa, chấm nhẹ hai gò má trắng hồng của người yêu: Cô giáo tương lai ơi, hãy vững vàng lên nào…!
Hai năm sau Hương trở thành giáo viên tiểu học xã bên, còn Dương hè này anh sẽ được nghỉ phép, một dịp tốt để hai người tính chuyện hôn nhân. Hai bên gia đình đã bàn bạc thống nhất, bố mẹ Dương tân trang nhà cửa, chuẩn bị cho cuộc sống chung của đôi trẻ. Hương đang trải qua những ngày rạo rực nhất! Nhưng rồi, chuyến phép vẫn không thành. Cô tự nhủ hãy dành thật nhiều thời gian cho công tác và yên tâm chờ đợi. Gần tết, lòng cô xôn xao khi biết Dương sắp được nghỉ phép. Hai bên gia đình gặp nhau về lễ cưới của hai con, đợi chú rể về là tổ chức đón dâu…
Không khí chuẩn bị đón xuân ở quê hào hứng bao nhiêu thì ở ngoài khơi, lại một lần nữa… một sự cố bất ngờ đang đến. Dù đã qua mùa biển động nhưng thời tiết ở biển xa lắm lúc thất thường. Đúng dịp chuyến tàu đón anh em vào bờ, một vùng thấp ập đến, sóng gió dữ dội bao phủ nhà giàn. Thả xuồng đón các chiến sĩ lúc này chắc chắn không an toàn. Con tàu cũng không thể dừng lịch trình trong tình trạng thời tiết như thế, đành nhắm hướng đất liền tăng tốc độ…
Trong khi Dương và đồng đội gồng mình chống chọi với sóng gió, thì ở quê mọi người mong anh từng ngày, với Hương là từng giờ. Hai lần sắp chạm đến hạnh phúc nhưng cả hai đành rút tay lại, Hương rưng rức vì tủi thân. Chuyện hoãn hôn tới hai lần đã bắt đầu xôn xao, thời chiến như vậy là thường tình, còn thời bình thì mấy khi. Nhiều người nhận định khá chuẩn, do chưa có tàu vào hoặc gặp sóng to gió lớn, ngoài ra không có lý do gì khác. Có người cho rằng, anh em ngoài đó được về ăn tết là tàu bè phục vụ chu đáo lắm, sao mà trục trặc được… Hương nghe não cả lòng!
Ngã ba phố huyện trưa ba mươi khá yên ắng, vài chiếc xe khách ngoại tỉnh xé toang cái rét cuối năm, vội vã nhằm ra hướng Bắc. Nhà nhà thu xếp chuẩn bị đón tết. Mấy bác xe ôm đứng ngồi không yên, cố kiếm được cuốc cuối năm. Riêng Hương, vừa nôn nao, bồn chồn, chiều càng muộn không khí càng gấp gáp… Bỗng lòng cô như có tiếng trống đổ dồn, chiếc xe khách giảm tốc độ rồi dừng hẳn. Bước xuống đầu tiên là một cụ ông, chừng như cụ đã thấm cái lạnh ở quê, tiếp đến là hai cô gái. Mỗi hành khách xuống xe, với Hương là một tia hy vọng. Kia rồi, Dương của cô trong quân phục sĩ quan. Họ ôm chầm lấy nhau, òa vỡ trước sự bất ngờ của những người chung quanh. Lo lắng, mừng vui và xúc động cùng lúc ùa đến. Dương an ủi, hoàn cảnh của người lính, em thông cảm cho anh! cô nức nở úp mặt vào anh, những dòng nước mắt vô tư tràn xuống ướt đẫm cả một bờ vai áo lính. Không một lời hờn trách, Hương chỉ nói “Không thông cảm gì hết, em bắt đền anh đó”. Câu nói được bung ra như làn gió, giúp Dương xua tan mọi lo âu. Anh đưa tay nhẹ vén mấy sợi tóc trên trán Hương, họ đèo nhau về chào bố mẹ, rồi cả hai xin phép sang nhà kịp bữa cơm gia đình chiều ba mươi tết...
… Cầu phố huyện rực rỡ các loại đèn chiếu sáng và trang trí, người xe tấp nập nhưng không mấy vội vàng. Gió bấc phả nhẹ, mặt sông gợn sóng lăn tăn. Từng đôi nam nữ thu mình trong tà áo khoác, dìu dặt bên nhau trong cái rét của đêm cuối năm. Qua khỏi cầu Dương cho xe dừng lại, họ chia sẻ cùng nhau những tâm sự chất chứa trong lòng… Dương ghì hẳn người yêu vào lòng, đặt nụ hôn nhẹ lên khuôn mặt Hương trước khi trở lại “nhà gái”. Mọi người đang vây quanh bếp lửa và nồi bánh chưng, Dương góp vui bằng chuyện đón tết ngoài biển khơi, đoạn anh chào bố mẹ vợ tương lai để về nhà trước lúc giao thừa.
Sau hai lần đôi trẻ “cưới hụt”, hai gia đình lại ngồi với nhau chân tình và đồng điệu. Việc bàn bạc chóng vánh, mọi thứ đã sẵn sàng từ trước tết, nay chỉ việc thống nhất ngày đón dâu. Buổi làm việc đầu tiên trong năm mới ở cơ quan xã, không khí đón xuân còn khá ấm cúng. Mọi người tươi cười chúc mừng chàng sĩ quan Hải quân cùng cô giáo trẻ tới đăng ký kết hôn, như đem đến điều lành đầu năm. Ít hôm sau, lễ cưới của họ khiến nhiều người chú ý. Chú rể không comlê, cavát, chỉ bận đồ lính, bên cô dâu chiếc áo cưới màu xanh nước biển không mấy cầu kỳ. Họ không đi xe hoa, cả hai cùng ngồi băng sau ôtô của nhà trai. Chắc họ muốn tái hiện buổi gặp nhau lần đầu trên xe buýt, Dương víu nhẹ bờ eo Hương, hạnh phúc làm má cô đỏ lựng. Giữa tiếng nhạc rộn ràng, hai người sánh duyên trong niềm vui của gia đình, cô bác, bạn bè. Tiệc cưới còn có cả sắc áo lính thủy, đồng đội của Dương ở thành phố và các huyện lân cận. Lễ cưới chưa bao lâu, nhìn sang tờ lịch trên tường, còn đúng một tuần nữa Dương trở lại đơn vị. Đó là những ngày thời gian trôi quá nhanh, ngoài giờ Hương lên lớp, họ như đôi chim không rời nhau, hạnh phúc ngời lên trong mắt cô giáo trẻ… Rồi ngày ấy đến, Hương bịn rịn tiễn chồng vào Nam để lên tàu ra biển xa. Đêm về cô không sao chợp mắt, hình ảnh người lính nhà giàn đưa cao tay vẫy, tạm biệt vợ yêu cứ quấn riết lấy Hương làm tim cô rộn nhịp…
Khóa học hoàn thành, Dương được giữ lại công tác tại cơ quan bộ. Chỉ ba tuần nữa con trai anh sẽ chào đời. Lại một cơn bão khác! sau những ngày mưa xối xả, đơn vị được lệnh hành quân ứng cứu vùng rốn lũ. Dương trực tiếp đi trên một xuồng cứu hộ. Suốt đêm vật lộn để cứu dân, chiếc xuồng như con thoi. Không may, gần sáng nó bị hút vào một vùng xoáy lõm. Con thuyền cắm phập và bị nuốt chửng xuống đáy sâu. Một trường hợp hy hữu không ai kịp trở tay, các xuồng khác cố gắng tìm hướng tiếp cận nhưng chỉ hai người bật lên... Trước đó nửa giờ Dương còn tự tay lột chiếc áo phao của mình mang cho một bà cụ… Mọi người đã nghĩ tới điều xấu nhất, việc tìm kiếm anh được tiến hành bằng nhiều phương án. Trời sáng hẳn, lũ rút dần, anh nằm sấp trên đất, đầu nghiêng phải, nhịp thở vẫn còn, tuy rất yếu. Dương được cấp cứu tích cực và qua cơn nguy kịch. Cố hết sức trồi lên sau phút hiểm nguy, biết mình vẫn sống, anh chủ động giữ cơ thể thăng bằng và trôi tự nhiên. Chính dòng nước đã đưa anh lên gò đất cách tâm vùng xoáy chừng hơn cây số…
Giữa cảnh tiêu điều, ngập ngụa, nắng mới đang lên mang tới những làn gió hiền hòa…