(QK7 Online) - Có một nghề lương được gọi là cao
Bao nghề khác cứ nhìn vào ghen tị
Có “ông to” còn mang mình ra ví
Rằng lương giờ không bằng.... tí lương kia!
Có một nghề chẳng quản nắng và mưa
Chẳng sớm tối chẳng đếm vừa ngày tháng
Bởi công việc mà họ đang cáng đáng
Là niềm tự hào của Đảng đã trao cho
Có một nghề giữ độc lập tự do
Cho Tổ quốc những cánh cò bay lượn
Bình yên dệt từng ước mơ cao vút
Khắp miền quê xanh ngút tận chân trời
Có một nghề chẳng nói hết thành lời
Những gian khổ mà bao đời nối nghiệp
Cha ngã xuống chân con thời bước tiếp
Lại vững vàng, giữa trùng điệp hàng quân
Có một nghề chẳng đếm nổi thanh xuân
Yêu đất nước nguyện muôn phần dành trọn
Nơi biển cả hay non cao chót vót
Súng giương trời giữ ngọn đuốc vinh quang
Có một nghề khắp đất nước mênh mang
Đều sống được chính như nhà mình vậy
Nơi sâu thẳm trái tim luôn gọi vẫy
Tiếng thân thương được giấu kín: gia đình!
Có một nghề quên sở thích riêng mình
Cà phê sáng hay xa gần du lịch
Ước về nhà cùng con chơi thỏa thích
Thèm bữa cơm đầm ấm với gia đình!
Trọn với dân ruột thịt lại vô tình
Ngày mẹ ốm cũng chỉ mong hình bóng
Vợ sinh con vắng chồng nên cứ ngóng
Phút cha rời chẳng kịp khóc cầm tay
Khổ thật nhiều sao vẫn cứ hăng say
Tinh thần thép chứa tâm dày hiến cống
Chân bước vững giữa non cao bể rộng
Gian khổ trăm bề vẫn chọn sống hiên ngang
Có một nghề chỉ sáng chữ vinh quang
Còn danh lợi chẳng mơ màng giây phút
Dưới cờ Đảng niềm tin bay cao vút
Nghề tự hào! Quân đội của Nhân dân!
Hà Nhung